Lạnh Hà nội

Một ngày đầu đông, sáng đến viện, chiều về nhà miên man với cơn sốt cảm cúm. Trong giấc ngủ trưa chập chờn không biết mình đã mơ những cái gì. Thức dậy bởi tiếng chuông chiều thấy đắng họng, khát nước, đầu đau…bụng đói râm ran. Ngoại thành Hà nội buồn tê tái, gió bấc và vài hạt mưa mau làm nhanh bước chân người trở về gác trọ. Lang thang trên phố phường hay ngồi trong phòng với vài cuốn sách thường trực nỗi nhớ nhà, bạn bè và những kỷ niệm, chúng kéo nhau ùa về theo những câu chữ trong bài ca của Trịnh Công Sơn. Nhất là những lúc này, HP và QN chợt thấy da diết hơn khi căn phòng trống vắng hơn…. Mong một ấm trà mạn và vài người bạn tâm giao để gió bấc luồn qua khe cửa đỡ khiến mình co ro…. “Chỉ một lời nói lưng chừng Mà ta lại đem áo vui mừng phơi giăng khắp phố Phơi giăng trong ngày giông tố Rồi lủi thủi lui về khi hoen ố đường may Sợi chỉ mảnh hao gầy Hà cớ gì đêm ngày cứ chờ mong người ràng buộc?…”

Băn khoăn

Mọi người về nhà sau giờ tan tầm, mình chẳng vướng bận chuyện gia đình nên muốn nán lại mỗi ngày thêm 1 tiếng để xem lại các hồ sơ và nói chuyện với vài người bệnh. Số bệnh nhân quá đông, số bác sĩ lại không đủ, thành ra bác sĩ cứ vội vàng với một núi công việc, có những điều khúc mắc người bệnh muốn hỏi, muốn được trò chuyện, được tư vấn mà chưa được đáp ứng. Muốn làm điều gì đó cho họ thấy yên tâm hơn để tiếp tục điều trị, hay để họ thấy nhẹ nhàng hơn sau nỗi đau mất đi niềm đã vui ấp ủ bao tháng ròng. Đóng cửa phòng ra về, thấy hai vợ chồng người dân tộc thiểu số nhường nhau suất cơm hộp, ngồi ăn ở hành lang bệnh viện mà thấy chạnh lòng, cuộc sống thật éo le và dường như những bất hạnh hay thuộc về những người nghèo. - Tôi chẳng có gì, có ít sữa chua, anh chị cầm lấy để rồi tráng miệng. Người chồng ngập ngừng nhận lấy và lắp bắp: - Em cảm ơn bác sĩ nhiều. Bước về mà thấy lòng nặng trĩu với những băn khoăn. Giá như mình có kiến thức rộng hơn có lẽ sẽ giúp được nhiều điều cho người bệnh hơn. Ai bảo người bác sĩ về nhà là xong việc, có ít nhất một câu hỏi luôn theo ta thậm chí cả trong giấc ngủ. - Làm như thế nào là tốt cho bệnh nhân của mình?

“Đêm đầu tháng chín”

Đêm đầu tháng không trăng chỉ có hoa sữa khẽ khàng đưa hương qua bóng tối đặc dần của phố biển chen vào những cơn gió nhẹ từ vịnh thổi tới ô cửa sổ. Một bản nhạc buồn với đôi dòng tâm trạng của người cũng đủ làm ta thấy não nề cái tâm tưởng vốn hay rung động, vốn mau nước mắt. Có những chuyến đò chung đầu tiên nhưng cũng có thể là cuối cùng, mấy ai như ta – nhớ nhau mà chẳng đến tìm nhau dù biết rằng thời gian hữu hạn vốn chẳng đợi chờ. Đến một ngày nếu ta trở lại chắc người chỉ còn in dấu, tình chỉ còn hư không… Có những lúc ta e sợ lòng mình, lòng người, ta băn khoăn cân đo chẳng dám làm điều mà nơi tim thúc giục, ta sợ đủ thứ hữu hình, sợ cái vô hình để rồi tuột mất thứ ta cần, ta nhớ, ta mong, để mỗi khi đêm về ta lại nhớ người, thu về ta nhớ người… Sao ta thấy buồn khi người ấy nói rằng họ đã yêu ai?

Tổng kết 1 tháng đi làm

Một tháng trôi qua cũng nhanh thật đấy, nhất là khi bị cuốn vào vòng xoáy của công việc, cứ sáng sáng chiều chiều đến viện, chạy đua với khoa phòng, người bệnh. Lịch trực 3 buổi/tuần cũng khá dày nên tối về nhà là chỉ muốn lăn ra ngủ, đừng nói là tự học. Thế mới thấy rằng thời sinh viên mình vẫn còn để thời gian chết nhiều quá. Kiến thức sách vở với lâm sàng có những chỗ khác nhau, nhưng ko có lý thuyết mình chỉ như người thợ, như kẻ bắt chước khó khá đc. Vậy nên tự bảo mình hãy luôn cố gắng dành thời gian đọc tài liệu nhiều nhất có thể, cập nhật cái mới. Vốn ngoại ngữ và kỹ năng tin học lúc này thấy rất cần thiết và hữu ích. Hãy luôn đặt câu hỏi tại sao và đi tìm cách trả lời chứ đừng bao giờ rập khuôn vì mỗi người bệnh là một thực thể khác nhau. Hãy lắng nghe người bệnh nhiều hơn nữa và đừng bỏ qua những chi tiết tưởng chừng rất nhỏ. Đi làm, tiếp xúc với nhiều người, nhiều tình huống đời thực lại thấy kỹ năng mềm, giao tiếp, ứng xử với đồng nghiệp, người bệnh rất quan trọng, nếu mình làm tốt điều này mọi chuyện đều rất thuận lợi. Đối nhân xử thế luôn là điều cần được ưu tiên dù bản thân người đó có giỏi như thế nào. Đừng vội vì đồng tiền mà làm buồn lòng nhau, hãy hết lòng hết sức với người bệnh, mình sẽ đc đền đáp xứng đáng, bệnh nhân ko bao giờ để cho người mà họ hàm ơn phải chịu thiệt cả về vật chất lẫn tinh thần. Có những hạnh phúc tưởng chừng như đơn giản nhưng rất lớn lao! Khi nghe đứa trẻ cất tiếng khóc chào đời, khi thấy hàng nước mắt hạnh phúc của người mẹ sau sinh, khi thấy nụ cười của gia đình đón đứa bé khỏe mạnh....nhưng cũng thấy rằng trách nhiệm của người bác sĩ sẽ nặng nề hơn. Mong rằng đừng bao giờ để xảy ra sai sót, vì bản thân người bệnh và gia đình họ khi đã tin tưởng nơi điều trị cũng nghĩa là họ tin tưởng giao phó 2 tính mạng người thân của mình cho bác sĩ, vậy thì người bác sĩ đó cần phải làm những gì tốt nhất cho họ. Một câu nói dễ nhưng làm được thì thật không dễ!

“Ngày chuyển mùa”

Trời chuyển lạnh về đêm và gần sáng, dù không phải cái rét căm căm cần đến áo ấm chăn bông nhưng cũng đủ để người ta xuýt xoa tìm đến tách trà hay cốc cafe nóng để mình thấy dễ chịu hơn. Từ trên đồi nhìn ra vịnh và thành phố, thấy không phải ánh đèn đô thị 6 năm qua, nơi này về đêm trầm lắng hơn, cũng không thấy hương hoa sữa những lúc giao mùa, nhưng dường như mỗi ngày ta lại càng thân hơn với mùi gió biển rất đượm luôn thường trực, mùi cá chiều khi thuyền chã trên vịnh về và bóng dáng những hòn những núi mờ mờ trong sương đêm của vịnh. Cũng quen với nhịp sống đều đặn sáng đến viện chiều về nhà, quen với những niềm vui nho nhỏ khi ở cạnh người bệnh, cạnh những người dân nơi đây hay những phút đơn giản ngồi một mình lặng lẽ như thế này. Nơi đây ta vừa tìm được một quán vắng giống bên Hải Phòng mà ta vẫn ngồi để hát khúc tự tình. Cuốc sống vốn nhiều thử thách và ta luôn cần cố gắng để chứng minh bản thân mình. Hạ Long

Trong anh

Đã tự bao giờ ta hay dỗi hờn nhau? Đã tự bao giờ giữa hai ta có những phút bên nhau nhưng lặng im không nói? Đã tự bao giờ ánh mắt ta nhìn nhau trốn tránh và âm thầm giấu kín những mâu thuẫn trong lòng? Liệu sẽ có ngày xa nhau không nhớ, vắng nhau không buồn, gặp nhau như chưa từng thân quen? Yêu nhau trọn 387 ngày, những ngày đó lưu giữ lại được trong anh những điều gì? Khi quen em, anh nói rằng thích tường vi, thích câu hát của Trịnh, của Hoàng Quý - nên gọi em là Tường Vi nhé. Thích sen, tiếng đàn bầu anh gọi em là Sen nhé. Yêu tà áo dài,anh gọi em Áo lụa Hà Đông nhé em cũng là cô gái Hà Đông). Em hỏi vì sao? Vì anh thấy, trong em có đóa tường vi – nhánh hoa đồng nội bên rào, có dáng hình sen trắng sen hồng bên đầm, có dáng tà áo dài tinh khôi trong chiều thu tan trường. Liệu anh có mơ hồ khi gán những điều đó với em dưới lăng kính tưởng tượng của kẻ thơ thẩn có con tim lạc nhịp với tình? Anh chắc là không! Em để mặt mộc, không trang điểm; tóc thẳng đen tuyền buộc đuôi gà không nhuộm chẳng uốn xoăn; lấy giầy bệt làm bạn mà ít khi đi cùng những đôi cao gót. Chọn jean và áo phông mà không để ý tới những váy dài váy ngắn. Em bảo như thế cho tiện việc khám bệnh, việc học ở viện và em cứ chọn cho mình nét riêng đó trong 6 năm đại học: đơn giản, gọn gàng, thuận tiện… Em hiền với nét dịu dàng của người con gái thôn quê. Em giản đơn trong cách nghĩ nhưng nặng tình với những gì xung quanh, em quan tâm chia sẻ, biết lắng nghe và giúp đỡ người khác thật nhiều. Anh cảm nhận được những điều đó qua cách em đối đãi với anh, cư xử với bạn bè, người thân hay ngay cả với những bệnh nhân xa lạ. Rồi cũng có ấn tượng đặc biệt trong anh trong đêm ra biển, em mặc váy hoa nắm tay anh đi dạo và ngày gần đây em bên tà áo dài chụp ảnh kỉ yếu với lớp. Ai bảo cằm vuông, mũi tẹt kém duyên, anh thấy ngày đó em cũng rạng ngời, tươi tắn. Mang nét đẹp như sen trong đầm trưng vào bình gốm; vốn nó vẫn đẹp còn gốm quý cũng chỉ là phù phiếm tôn nền. Trong mắt cận của anh, em đẹp theo cách riêng của mình còn những thứ mang lên người là nhất thời, đổi thay theo xu hướng xô bồ mà lặp lại. Anh yêu em cũng vì điều đó. Em nấu ăn không giỏi, cắm hoa không đẹp, không thêu thùa may vá như ai, nhưng ở em luôn có sự cố gắng để hoàn thiện mình, thứ được gọi là nữ công gia chánh em đã làm tốt hơn nhiều so với trước chỉ như vậy thôi đã khiến anh trân trọng rồi. Cho dù anh đôi lần anh trêu đùa em nấu ăn dở tệ nhưng anh hiểu hơn hết, em còn dành nhiều thời gian cho cố gắng học hành và anh nghĩ hiện tại đó mới là điều quan trọng. Yêu anh, em chịu nhiều thiệt thòi. Em ở một mình, cặm cụi với chồng sách vở với mục tiêu dài hơi của hai đứa. Anh chạy nhảy chốn nọ, chỗ kia, việc chung việc riêng, nhiều tuần đi suốt hai đứa chẳng gặp mặt nhau. Với những người yêu nhau nhắn tin, gọi điện luôn luôn là không đủ. Thương em, một mình nấu ăn, một mình ăn, một mình đêm mưa bão, một mình học, một mình chuyện trò, một mình nắng mưa, một mình ốm đau, một mình buồn, một mình khóc, không máy tính, không tivi… anh thấy mình thật tệ! Em hạn chế những cuộc chơi với bạn để chờ những cái lỗi hẹn từ anh, em nấu bữa trưa để phải chờ anh đi liên hoan với bạn về, em tự mua hoa về cắm để khỏi phải chờ bó hoa anh quên tặng. Vô tâm lắm đúng không em? Và anh chột dạ, anh cứ quan tâm tới những điều nơi đâu trong khi hạnh phúc ngay bên cạnh mình! Đôi lần em nói cuộc sống của anh khác em, xa khơi và khó tiến tới để hiểu nó, điều đó lỗi do anh. Anh giữ kín những chuyện của mình, tạo vỏ bọc cho những điều đã qua, anh nghĩ mình có thể tự giải quyết mọi chuyện một mình được, anh nghĩ tới riêng anh mà không quan tâm xem em nghĩ ra sao, cảm thấy thế nào, cần điều gì….hình như cái suy nghĩ tin tưởng về một bến đậu yên bình trong anh đã khiến anh không để ý tới những điều đó nơi em. Anh yên tâm, vô tư với những công việc, kế hoạch, dự định của mình mà quên rằng ở nơi này, chốn đó có người đang nghĩ tới anh, vì anh mỗi ngày mà cố gắng trong lặng thầm và chịu thiệt thòi từng giờ. Anh đã lầm, yêu cần bước vào cuộc sống của nhau để san sẻ chứ không ai gánh vác cho ai. Nhưng những giận hờn rồi cũng qua nhanh dù có đôi lần lặp lại, cũng chỉ bởi anh vô tâm nhưng em rộng lượng, mọi chuyện đều êm đềm sau giấc ngủ sâu. Em mơ màu áo cưới tinh khôi … Anh mơ sự nghiệp rộng dài…. Rồi cả hai lại phấn đấu cho kế hoạch dài hơi của mình. Anh nhớ ngày em khóc khi biết anh có thể sẽ chọn con đường đi xa để em một mình. Khi đó anh biết em yêu anh nhiều lắm. Ấn tượng trong anh với ngày tỏ tình, có nến, có hoa, có bánh ngọt, có lửa cháy bùng dòng chữ “Je t’aime” và trái tim đôi trên sân thượng, nhớ nhịp đập rộn ràng sau lớp áo và mồi hôi túa đầm trên trán… Nhớ ngày anh cặm cụi xay đồ nấu cháo mang đến viện cho em ốm và những lần em chăm sóc cho anh. Nhớ những bó hoa sớm chợ Lũng mang tới cho em mỗi tuần. Nhớ đêm bên bờ biển rì rào sóng vỗ có gió, có trăng, ngồi bên nhau trên cát vạch những đường vô hình và nói với nhau hàng giờ. Những đêm đông cùng nhau loanh quanh bên hồ, rồi rẽ vào quán café bên đường lấy cớ nắm tay em mà bảo sao lạnh thế… Nhớ những cái ôm sau lưng như lời hát “Điều ngọt ngào nhất” Nhớ dấu chân ban đêm đi dạo trên cầu ngày lễ tình nhân, nhớ nhà thờ hai đứa ngồi dưới thánh đường đêm trong Noel Những tin nhắn ngọt ngào send đi mỗi sáng Nhớ cái hôn đầu của hai đứa nhẹ nhàng trong nhịp đập rộn ràng Nhớ ngày hè anh đến nhà em vụng về Nhớ chuyến đi chơi dài hiếm hoi, mỏi gối chùn chân với nhiều cảm xúc. Những món quà ta tặng nhau chứa đựng nhiều kỉ niệm đặc biệt. Nhớ những đêm mưa ở hai đầu nỗi nhớ với “Song for a stormy night” “Beautiful in white” “Fly love” “Marry you” …. Nhớ những dự định, kế hoạch, những bàn vẽ cho một tương lai chung đang đến gần. Để bây giờ ta lại giận hờn nhau, là cảm xúc bất chợt thoáng qua trong lúc giận dỗi hay bởi tình yêu sắp cạn màu? Ta không cảm thấy tình yêu nơi nhau, cái ôm không ấm áp, cái hôn hững hờ, cái nắm tay hời hợt, cách nói chuyện xã giao? Rồi chuyện hai ta cũng lại như bao câu chuyện khác, ngày mai ngày kia, kết thúc hai hướng hai ngả theo cái riêng của mỗi người? Sẽ như thế nào nếu không có cái nhìn và hành động từ hai phía, dù rằng phần nhiều sẽ phải từ nơi anh? Đâu là mục đích, điều quan trọng và sự ưu tiên cho lúc này? Còn đọng lại trong em những gì của tình yêu? Anh tin không ai muốn tình yêu của mình chết dù theo cách này hay cách khác!

Sapa và những bước ta đi về

Hải phòng, ngày 4 tháng 8....Một ngày cuối hạ sắp sang thu.... Vậy là kết thúc chuyến du hí sáu ngày trên chặng đường Sapa- Hà nội- Hải phòng với nhiều cung bậc cảm xúc và kỷ niệm khó quên! Từ đây ta sẽ nhớ: - Cảnh chung nhau chiếc ô trong mưa vội vã chạy tìm tàu - Những giờ ngồi chờ xòe bài với nhau cười rôm rả - Nhớ cái ngủ tựa vai êm ái của người cạnh bên hay cuốn sách đọc dang dở trên tàu - Nhớ đôi mắt căng tròn nhìn xuyên qua ô cửa lưới, thả vào trong đêm dõi theo...xa xăm những con đường, dãy phố, dòng sông,ngọn núi quả đồi chạy dài chạy dài phía sau mỗi đoạn tàu lăn bánh - Nhớ cảm giác vui mừng ngỡ ngàng khi bước chân xuống ga LC - sau một chặng đường dài- ta sắp đến Sapa rồi - Nhớ cung đường khúc khuỷu lên xuống quanh co, bên phải là vách núi vời vợi đứng thẳng, bên kia là thung lũng bồng bềnh mây với ruộng bậc thang xanh mướt trải ngút ngàn tầm mắt...Đôi tai ù đi vì độ cao tăng dần - Nhớ những rặng tre hoa trắng bẽ bàng bên sườn núi vắng - Nhớ cái se lạnh của sapa,thở ra hơi sương mà nghĩ cách đây hơn 500km, dưới trời kia nắng nóng thế nào - Nhớ khách sạn giản đơn trong góc đường Fansipan - Nhớ thị trấn Sapa với nhà thờ đá, sân quần họp chợ, con đường Hàm Rồng, Cầu Mây, Fansipan,hồ nước trong xanh giữa lòng thị trấn, những em gái Dao đỏ, Mông đen đeo bên mình những túi, những gùi tay mời khách mua hàng lưu niệm tay thoăn thoắt tước dây đay - Nhớ Sapa Home bên vách núi, ăn bát phở nóng hổi nhìn hoa chuối rừng đỏ rực bên này và trúc xanh quyện trong mây mù bồng bềnh bên kia- bản nhạc nhẹ nhàng dễ thương - Nhớ những bậc thang lên Hàm Rồng với hoa nở rộn ràng, đan xen đỏ xanh vàng tím của hoa lá và xám xanh của đá phủ rêu phong như gấu váy thổ cấm mà người dân nơi đây vẫn mặc, những cơn mưa phùn bất chợt, những dải nắng vàng ươm mà không găn gắt sau lưng làm kẻ đi đường khó chịu - Nhớ ấm trà Tuyết nghi ngút khói dưới nhà sàn khi chờ cơn lạnh đi qua - Và Sân mây, chìm trong hơi sương- tưởng như giữa mùa đông, tháng cuối, ngày cùng sương giáng - Nhớ những bữa cơm trưa chiều trong Chapa, Xưa và Nay, Lotus, Fansipan res....đẹp và ấm áp vô cùng. - Nhớ cung đường Cát Cát, Sín Chải với điều giản dị của cuộc sống vùng cao những mái nhà sàn, những nương lúa xanh, nương ngô vàng óng, những bụi măng rừng, những khung cửi, những tấm thổ cẩm phơi bên đường, váy xòe hoa,xôi tím, đào mận lê,... - Nhớ Suối vàng khẽ khàng chảy, với Thác Bạc, Thác tình yêu tung bọt trắng xóa, cứ đứng đấy dưới chân thác để dòng nước lạnh của cội nguồn làm ướt thân ta...Fansipan núp trong mây mờ cao sừng sững - Nhớ em bán hàng bên chân thác, với trà nóng ấm lòng, khoai nướng, trứng nướng và lê xanh..., Nhớ lẩu cá Hồi sapa, rượu Sán Lùng, Táo mèo say nồng mà ngọt nơi đầu lưỡi, nhớ quán nướng bên hồ trong tối muộn... - Nhớ Thung lũng Mường hoa, Lao chải, Tả Van, bản Hồ, tìm mua gà bản, ngắm ruộng bậc thang xanh ngát trải dài, trải dài hết ngọn đồi này đến dãy núi khác rồi lại nối tiếp nhau - Nhớ Đêm lang thang trong thị trấn tới hơn 1h, tìm quán cafe cuối cùng còn ánh đèn, nhâm nhi ly đen nóng với người bạn nói chuyện về cuộc sống thường ngày, dạo bước trong đêm mà thấy cuộc đời có ý nghĩa lạ thường - Nhớ tiếng đèn môi của cụ già người Dao bên đường, leo lét mà như gọi ai xa xăm lắm... - Nhớ hang Tả phìn, em bé người Mông đưa đường, với đá trơn hang tối nước lạnh và thiếu khí thở mà ta vẫn muốn đi tới tận cùng 3 ngày 2 đêm như vợ chồng người Dao để tới Bát Xát như lời dân bản kể - Nhớ chiếc giường ấm áp trên tàu về mà không ngủ được vì sắp xa nhau - Nhớ ngày rong ruổi trên Hà nội như tây balo, đôi chân sứt mẻ vì đi bộ đường dài: Cùng 36 phố phường, Hồ Gươm Cầu Thê Húc, Đền Ngọc Sơn, Văn Miếu, lăng chủ tịch, Chùa một cột, Bảo tàng dân tộc học với sấu đá ven đường...Giống Đà nẵng không em? - Nhớ :Đồng tâm: và cái ôm chào nhau nơi bến tàu. Đi nhé! - Nhớ giấc ngủ trọn ngày mê mệt - Và nhớ vị biển Đồ sơn chiều cuối cùng! Để từ đây, ta tạm chia tay nhau,hẹn gặp lại sau một , hai hai nhiều năm tới. Để từ đây tình bạn thêm khăng khít, tình người thêm ấm nồng, ta hiểu hơn, yêu hơn con người, hòn đất, chiếc lá, cành cây trên mỗi cung đường. Để từ đây có năng lượng tràn đầy cho mỗi ngày sống mới. Để từ đây, ta lại đi tiếp những cung đường bồng bềnh mây hay chan hòa nắng!

Ngồi và ...

Ngồi buồn, nghêu ngao mấy bài hát cũ, thấy nhớ bạn bè. Muốn đi đâu đó, muốn tụ họp, muốn thác loạn, muốn phượt, muốn nhâm nhi cafe, muốn nói chuyện oang oang, muốn chém gió thành bão rồi cười hả hê, hô hố, sằng sặc, để thấy nhẹ nhàng, hạnh phúc, vui, thân thương, ấm áp, tự do.....

Ngồi, nhớ những bước chân trong đêm trên vỉa hè vắng người qua lại, lang thang một mình hít hà cái mát của gió mùa hè, về khuya phố càng vắng, càng yên ả, không xô bồ, không ồn ào đông đúc, bụi bặm như ai, cứ đi vô định, khi mỏi thì về, để đầu trống rỗng thôi miên man....

Ngồi, trân trân vào màn hình laptop, thấy ảnh mọi người, thấy status đó, có vui, cười, buồn, khóc, than thở, bông đùa, tán gẫu, gần mà xa, giá mà với tay, chạm vào được như chạm vào tay ai.....

Ngồi, man mác hơi nước ùa vào từ cửa sổ, ngỡ mưa mùa hè về cùng sấm dậy. Nhầm. Hóa ra tại mình nhớ quá mà thôi, đôi lần đạp xe dưới mưa trên phố, đôi lần tắm mưa cùng xóm, đôi lần đêm mưa không ngủ trò chuyện cùng nhau, đôi lần nhạt nhòa nước mắt nước mưa, đôi lần một mình mưa bay bên hồ, mưa bay ly đen đá....

Có gì đó đang chảy trong mình, có gì đó đang sống dậy, có gì đó đang chết đi.....
Em có biết ko?
I'M FALLING IN LOVE

Khi nào tình yêu sẽ nở lại?



Khi nào tình yêu sẽ nở lại?
Những tưởng cái mầm non tình yêu đó đã khô héo bởi cái nắng hạ hai năm về trước hoặc chết giá vì mùa đông năm qua, nhưng đến bây giờ nó vẫn thấy khát khao, mong mỏi nơi sâu thẳm, vẫn nghe ham muốn được trỗi dậy của mầm xanh ấy, nhẹ nhàng thôi nhưng cũng nhiều thúc giục, muốn được yêu, được xanh, được vươn lên…
Có mấy ai ví tim mình như hòn đất?
Nó tự hỏi: Từ khi nào con tim mình rắn lại? Từ khi nào nó buông câu “Dừng lại một chút đi em”? Ký ức đã nhạt nhòa, dĩ vãng đã lắng đọng và nó không còn nhớ nữa. Tưởng rằng trái tim nó như hòn đất kia, khi dãi dầu, khi sương gió sẽ se lại, khô đi, rạn nứt và nếu phải nung thêm chút nữa sẽ không bao giờ còn là đất. Nhưng may thay, cuộc đời chưa đủ nhiệt để biến tim nó hóa đá, hoặc bản thân nó có sức mạnh diệu kỳ - trơ nhiệt, mạnh mẽ nên con tim - hòn đất vẫn tồn tại đến bây giờ để được gặp mưa xuân tháng giêng, bắt đầu ngấm nước, bung nở và nuôi cái mầm xanh muốn cựa mình.
Đã mấy mùa nó biết Lễ thánh Valentine? Đã mấy mùa cây trút lá kể từ ngày nó biết cầm nụ hồng trao tay người khác? Xung quanh nó trôi qua nhanh quá, quay lưng lại phía sau nó chỉ thấy mình đã sống thật ngốc nghếch, ích kỷ với chính nó và mọi người. Thời gian cứ trôi, cứ đi không đợi ai, và nó cứ đi cứ quay không chờ ai. Để bây giờ giật mình: Nó vẫn cô độc trên con đường dài!
Ngồi quán cũ, bên hồ mịt mù sương đêm, nhấp ly đen đắng, thấy trời bay bay – một mình, nó mới thấm thía cái gọi là Tự do muôn năm mà nó vẫn ca ngợi hằng ngày! Nhưng thật khó để nó nói với ai đó điều gì và thật khó để một ai đó hiểu hết nó. Nó đã biết bạn bè sẽ không thể mãi bên nó hay luôn bên nó bất cứ khi nào nó cần người chia sẻ. Nó chợt nhận ra cần phải tìm đến một bến đậu, một chốn yên bình, một nơi luôn chờ đón nó ùa về…
Nhưng, cứ tưởng gần lắm, sát lắm, với tay là tới được bãi bồi, mà sao con tàu cứ theo sóng nước xa khơi, xa dần, xa dần… Sao vẫn có sự ngăn cách giữa điều con tim nó khao khát và thực tế ngoài kia? Cái vô hình nào vẫn tồn tại ở đó? Vỏ bọc? Bức tường? Sợi dây? Công việc? Mặc cảm? Hay chai sạn? Nó biết cái vô hình đó là gì nhưng cũng chính nó chưa xóa bỏ hết được để với rộng tầm tay!
Mùa valentine này, nó đã nghĩ tới một hộp quà trái tim màu hồng, thắt dải ruy băng vàng của bài hát “Tie a yellow ribbon round the old oak tree”, bên trong chứa đầy những cánh hoa hồng đỏ thắm và mảnh giấy hình tim cũng đỏ thắm in nghiêng dòng chữ “I love you!”, được ký tên “From your Valentine.” . Người nhận quà sẽ nhẹ nhàng tìm trong những cánh hoa ấy để thấy mảnh giấy nơi đáy hộp, rồi đọc, rồi mỉm cười hạnh phúc và treo dải ruy băng vàng trước cánh cửa. Khi đó nó sẽ bước vào, nắm lấy đôi tay mềm và nhìn đôi mắt ướt nói “Anh yêu em, mình mãi là của nhau em nhé!” Một cái ôm, một nụ hôn nhẹ nhàng trên môi nhưng ngập tràn hạnh phúc! Sẽ là vậy, đơn giản cho sự ngọt ngào. Và nếu sợi ruy băng vàng vẫn nằm trên hộp, nó sẽ hiểu, như vậy là quá đủ cho kết thúc một sự khởi đầu.
Nhưng liệu nó có đủ can đảm để biến điều ấp ủ thành sự thật hay sẽ vẫn là những vòng quay, bước đi không chờ ai, đợi ai?
Mầm xanh có đủ sự nuôi dưỡng để bung lên thành lá đón ánh hè sắp tới?

XÓA, XÉ VÀ VẼ


Còn chưa đầy bốn tiếng rưỡi nữa là đến giao thừa! Như một thói quen từ bao năm khác, có lẽ sẽ đủ để mình viết lại một cái gì đó….

XÓA, XÉ VÀ VẼ

Tiêu đề sẽ là vậy!
Trên nền một bức tranh cũ, nó sẽ xóa hết những nét cọ có thể xóa được để rồi tự tay mình vẽ mới, sẽ xé những mảng tranh u tối để rồi dán đè lên đó một bức tranh sáng màu hơn, ấm áp hơn…


Nghe “Đêm thấy ta là thác đổ” - Quang Dũng ca lời Trịnh Công Sơn và xem lại tờ lịch 12 tháng, 365 ngày với những đánh dấu, những khoanh tròn, những dấu nhân, những nét chì, những mực màu, những ghi chú vội vàng nghệch ngoạc, những nét bút cẩn trọng đầy nâng niu và chờ đợi và nghĩ lại… vậy đã sắp qua rồi một năm! Một năm - chẳng là gì với một đời người nhưng không ngắn trong lòng một người. Có yếu đuối không nhỉ nếu tự hỏi mình năm qua ta đã khóc bao lần, đã cười bao lần, đã trốn tránh, đã giấu giếm, đã tự ti, đã gắng gượng, đã mạnh mẽ bao lần…có bao người đã bên mình lúc chia vui, có mấy người còn lại bên mình lúc buồn qua, có bao người đã ra đi… ra đi đôi ngày và ra đi mãi mãi……..

365 ngày, 12 tháng với 12 bức tranh có lẽ cũng đủ để biếm họa cho cuốn phim lộn xộn, nhiều góc cạnh mang tên 2011.


Đời tôi nhỏ bé trước những khát khao chìm trong nỗi đau……….

Tháng một, tháng hai cứ tưởng cuộc đời êm đềm trôi mãi, hạnh phúc với cái tết đang đến gần… nhưng rồi một đêm mùng 2 lạnh lẽo trở về… bà đã ra đi mãi mãi………….nó đã khóc không còn ra nước mắt………..cho một cái tết sầu đầy vơi với những kỷ niệm suốt 5 năm cùng người đón giao thừa đã khuất vào trời mây…


Tháng ba nén nỗi đau chìm sâu, biết mình phải làm gì, nó cần đạt được mục tiêu của mình, mục tiêu mà nó đã bắt đầu xây dựng từ 1 năm về trước. Nó phải là một bác sỹ giỏi vì nhiều người thân cần nó và nó không muốn sớm mất đi thêm một ai nữa…..

Ngàn năm nỗi đau, hóa kiếp mây ngàn cô đơn biển cạn….

Tháng tư, tháng năm, tháng sáu đêm tàn, nắng lại lên và nó lại có những mỉm cười với bạn bè những buổi tụ họp, những sinh nhật, những cuộc chuyện trò, những người bạn mới quen, những bài học, những trang sách, nó dần thấy lại cân bằng và nghị lực mạnh mẽ lên trong nó, nó thấy gần hơn mục tiêu của mình… Còn khi buồn nó hay ngồi bên Café Lake view nhìn hồ An Biên trong bóng đêm mơ hồ cho dù trời có mưa đi nữa, dù một mình đi nữa, cũng không có mấy dòng người qua lại nơi này nên nó có thể chìm trong nỗi miên man chuyện cũ rồi khi nhấc ly, café đã hết, mọi chuyện cũng hết, ta về…

Tháng tám, tháng chín, buồn vơi với nỗi chia tay nhè nhẹ, có là gì chuyện bình thường mà, nếu là anh em thì sẽ vẫn là anh em, nếu là mơ hồ thì cứ để nó bay theo gió, nhiều khi hơi ngộ nhận và nghĩ rằng mình hiểu một ai đó…………… Nhưng dù thế nào thì nó vẫn rất trân trọng thời gian hơn một năm đã qua…

Ngày 28 tháng 8, một chiều về nghe mẹ nói tin sét đánh, lòng nặng lòng nói không lên lời, nó - em nó- mẹ nó không tin, cả mọi người cũng vậy…..Sẽ là thế nào đây?

Những cuộc điện thoại gấp gáp, nó lắng nghe từng lời thoại giữa mẹ và người đàn bà lạ…….. mắt nhòa và tai ù đi nấc đến điên người………
Những tin nhắn ngập tràn trên đường nó ra trường, những thề thốt làm nó phần nào nguôi ngoai và tin tưởng thông cảm nhưng chính những lời đó lại thổi lên nỗi buồn và thất vọng tràn trề trong nó sau này, nó mất niền tin vào chỗ dựa vững chãi nhất trong đời.
Những cuộc họp gia đình, những cuộc bàn tán không hồi kết, những lời giải thích không thuyết phục, những phỏng đoán, những tính toán, những kế hoạch, những nghi ngờ, những chỉ trích, những cuộc ra về để lại sự trống trơn và vấn đề thêm rối bời như mạng nhện.
Nó đã lớn, nó thấy vai mẹ gầy, nấc lên từng cơn trong phòng một mình mà nước mắt chắc ràn rụa đầm gối, nó lại gần đặt tay lên vai mẹ mà không nói lên được một lời vì nó còn đau với nỗi đau chảy máu:
- Mẹ hãy sống vì anh em con!


Mẹ quàng tay ôm lấy nó, nó hiểu mẹ mềm yếu thế nào và bây giờ nó cần mạnh mẽ ra sao, nó thấy ướt đầm một bờ vai và ấm cả tấm lưng mình, mẹ đau khổ lắm! Nó hiểu và nó cũng biết em nó buồn lắm nữa chứ, nó lo, nó muốn mình có thể làm được điều gì lớn lao hơn những gì nó có thể làm được như lúc này………Ánh mắt em nó buồn xa xăm làm nó đau lòng đến khó tả:
- Anh xin lỗi….

Những ngày trở về nhà là những ngày căng thẳng, đầy tức giận, uất ức và những nỗi đau, và thương mẹ thương em đến yếu lòng, nó học sao nổi , cười sao nổi khi mỗi tuần lại có điện thoại gọi đến:

- Anh ơi, hôm nay lại phá đồ ………
- Anh ơi, điện thoại nhà bị đập hết rồi…………
- Anh ơi hôm nay mẹ khóc, em không làm được gì……
Nó đau đến thấu ruột và tức giận đến tím người, dù mưa, dù bão cấp 8, gió thổi nghiêng xe, mưa quất rát mặt, lạnh đến run người nhưng nó phải về thà chết vì điều gì khác còn hơn ngồi ở nhà trọ chết với nỗi uất ức đầy cổ hoặc vỡ tung đầu vì những mâu thuẫn!
Nhìn ánh mắt quen thuộc không còn như trước, nhìn dáng người quen thuộc nhưng không còn như trước, nhìn người nó nể phục, yêu quý, tin tưởng, quý vô ngàn không còn như trước, nó còn làm được gì, những ánh mắt đầy hận thù với người thân khi giận dữ, những cái tát, những rượt đuổi, những cái gạt tay đổ xô tất cả…… nó không tin vào chính mình nữa, nó bất lực mà hét lên như một kẻ điên dại. Nó giang tay ngăn cái tát mất trí sắp giáng xuống, mắt đầy lửa và nếu có thể nó sẵn sàng nói hỗn lúc này, nhưng không, không cho phép mình hỗn láo, không cho phép đánh lại, không cho nó quyền được đuổi ai đó ra khỏi nhà……… vì nó hiểu bố nó vẫn yêu thương nó lắm, và vì nó chẳng có gì trong tay và 21 năm qua nó sống được là vì đâu??? Nhưng nó cũng không thể nhìn hạnh phúc gia đình ra đi, ko thể để có ai đó chen vào cuộc sống vốn ấm êm bao năm nay và nó điên ….


Những đêm khóc như mưa dầm……….Mất ngủ đến 2 tuần, nằm trên giường mà mắt nó không nhắm lại được, đầu căng lên đầy áp lực như muốn bung ra, giải thoát tất cả, mệt mỏi chán chường, mất niềm tin và đầy tủi hổ. Không một ai nó có thể chia sẻ. Ban ngày, nhìn những đám bạn cười đùa với nhau, vô tư, hồn nhiên nó lại chạnh lòng và im lặng không muốn đem chuyện mình ra chia sẻ. Ngay cả bạn thân nó cũng giấu giếm. Nó cố kìm nén nỗi lòng mình để không làm phiền người khác và để không phải nhìn cái nhìn thông cảm thì ít, tò mò, miễn cưỡng hay dửng dưng thì nhiều giống như những cái nhìn nó đã bắt gặp gần tháng qua. Và tối về, status trên yahoo luôn là: Come back, please! I need you và bản nhạc chuông điện thoại Emotionless by Good Charlotte đôi lần vang lên nhưng có ai hiểu điều đó. Những giọt nước mắt cứ tự lăn trào trong đêm, có lần nó hỏi bạn: “Con trai khóc có yếu hèn không nhỉ? Vì tớ muốn đập đầu vào tường và khóc 1 trận quá, 3 viên Diasepam không đủ làm tớ ngủ được và tớ không thể uống 20 viên để quên đi tất cả!”

Hai tháng kể từ ngày bố nó ra đi, không lời nói, không tin nhắn, không ai biết, không ai thấy. Nó lo sợ, cả gia đình nó lo sợ điều chẳng lành cho ông, đặc biệt là mẹ nó, nó biết mẹ nó còn yêu ông nhiều lắn, mẹ nó thông cảm cho ông, thông cảm cho 7 năm đằng đẵng xa nhà, xa gia đình của ông, mẹ nó hiểu cả và sẵn sàng tha thứ nếu ông có lầm bước. Nó lên kế hoạch cho chuyến đi xa, nó lên lịch tàu, chuẩn bị thời gian, in bản đồ và những thứ cần thiết khác, nó cũng chuẩn bị tất cả những tình huống có thể xảy ra, kể cả những điều xấu nhất, nó có thể phải ngủ một mình trong đêm núi không ánh đèn, hay bên thềm quán ven đường nhưng nó nhất thiết phải đi, phải làm tròn trách nhiệm của nó với gia đình để nó ko phải ân hận thêm một lần nào nữa cho dù kết quả nó trở về một mình…..

Một ngày đông tháng 10, bố nó trở về, những tưởng mọi chuyện ấm êm, không chiến tranh lạnh, không lời giận dữ, không tiếng xô bồ, nó thấy ấm lòng hơn, nhưng một ngày không lâu, bố nó lên tiếng lấy chiếc ôtô, tài sản duy nhất trong nhà để ông tiếp tục đi làm ăn xa. Mẹ không đồng ý, mẹ đưa ra bốn lựa chọn cho ông về công việc và mọi người hoàn toàn thấy hợp lý, nhưng ông nhất định không chịu, ông muốn đem chiếc xe đó đi. Và qua những cuộc trò chuyện lén lút, nó biết rằng ông đem đi là vì lời xúi giục của một người đàn bà và hiển nhiên nó phản đối gay gắt nhất. Chiến tranh lại bắt đầu. Những cuộc cãi vã lại xảy ra, mẹ nó gầy và già đi trông thấy, em nó cũng chán chường và bản thân nó cũng vậy, quá mệt mỏi cho hơn 2 tháng qua. Với tất cả nỗ lực mà nó đã làm trước đó, dù không đem lại thay đổi gì nhưng lần này nó vẫn phải yêu cầu cả gia đình ngồi lại nói chuyện với nhau, giải quyết tất cả. Và điều nó không ngờ đã xảy ra, ông sẵn sàng ra đi với hai bàn tay không, mẹ nó sụp đổ hoàn toàn.
Đêm, ông chủ động xuống phòng nó ngủ cùng nó, nó không thể ngủ được và ông cũng vậy, ông mở điện thoại vờ nghe nhạc và bắt đầu trò chuyện với nó. Nó không thèm quay lại nhìn ông, ông biết thật khó để nó tha thứ, nhưng ông vẫn nói, vẫn kể, mong nó hiểu và thông cảm cho ông phần nào. Ông sẽ ra đi, một vài năm, có thể ông sẽ lại quay về, chuyện học hành của em nó- ông hứa sẽ lo, còn toàn bộ tài sản của ông hiện tại, tuy không có nhiều sau khi trừ đi những khoản nợ nhưng có lẽ cũng đủ trang trải cho việc ăn học của nó, ông giao hết cho nó, mong nó chi tiêu hợp lý và học hành cẩn thận. Ông vòng tay ôm nó vào lòng như ngày nó còn bé, áp má lên đầu nó, nó khóc, run rẩy:
- Sao bố lại làm thế?
- Tha lỗi cho bố, rồi con sẽ hiểu khi lớn hơn, rồi vài năm có lẽ bố sẽ về.
- Bố hãy giữ liên lạc với mọi người…
- Bố sẽ thay số và chỉ gọi cho con và em thôi.

Cả đêm không ngủ vì những suy nghĩ mông lung, những mâu thuẫn giằng xé, những dằn vặt, nó và hạnh phúc gia đình không đủ níu chân ông, tại nó, mẹ nó hay em nó hay do phút yếu lòng không minh mẫn ông đã hành động như vậy?
Sáng hôm sau, nó dậy, không khí gia đình như có đám tang, đến giờ nó phải ra trường để kịp học, nó nghỉ nhiều rồi, chào động viên mẹ và em nó nói câu cuối cùng với bố:
- Con chỉ mong bố ở nhà, bố hãy giữ gìn sức khỏe…nghẹn lời!
Trời không mưa nhưng nước mặn chát tràn trề trên mặt và cổ họng nghẹn ứ suốt chặng đường gần 40km. Vậy là hết, vậy là rõ rồi. 9h30, tin nhắn:
- Bố đi rồi anh ạ.
Ngồi trong lớp, nó ước có thể chạy đến chỗ nào đó mà có thể hét được thật to. Sinh nhật 07 tháng 10 của ông là ngày ông chọn cho mình con đường mới và nó nghĩ không hạnh phúc!
Những gì còn lại là những cuôc điện thoại ngắn ngủi 2 tuần một lần, những tin nhắn nó gửi hằng ngày hỏi thăm mà cứ 24 tiếng lại báo về không gửi được. Mỗi người đều có một nỗi khổ riêng và lúc này mẹ nó là người khổ nhất. Nó bảo mình hãy nén lại tất cả và phải làm gì đi chứ...

Với đồng lương công nhân ít ỏi của mình, bao nhiêu chi tiêu trong nhà bà phải lo bươn chải, bà làm thêm nhiều hơn, bà muốn tự mình sau này có thể giúp nó xin việc, muốn tự lo cho đứa em út học hành tử tế, bà không cần ông nữa, bà đã rộng lượng đủ rồi, đã khóc đủ rồi và sắp hóa đá tâm hồn rồi. Nó cần vực lại tâm lý cho mẹ và em nó, đem lại niềm tin cho cả gia đình nó, rằng mọi chuyện sẽ ổn, rằng một ngày sẽ đoàn tụ, sẽ sum họp, sẽ đoàn viên….
Mỗi ngày về nhà là mỗi ngày nó trăn trở và thương mẹ thương em nhiều hơn, thương mẹ gầy hơn trước vì tăng ca, thương em trai một mình ở nhà, đi học về vội vàng sắp cơm ăn cơm rồi lại vội vàng đi học, nó phải thay anh trai, thay mẹ đảm nhiệm những việc trong nhà và tự lo cho chính mình. Nó sợ nhưng luôn muốn về nhà!
Những chuyện buồn đau dần qua đi, dẫu đôi lần ta khóc lại giọt nước mắt cũ khi nhắc đến nhưng ta vẫn nhủ mình sống tốt cho ngày mai. Nó lấy lại cân bằng và động lực để tiếp bước.

Nó lao vào học thêm, các công tác tập thể, những câu lạc bộ, những dự án, những đề tài, những mục tiêu dài hạn và ngắn hạn. Nó lên lịch cho mỗi tuần, mỗi tháng, mỗi ngày từ 5h sáng đến 1 giờ đêm, lúc nào cũng có thời gian biểu trong cặp, nó cố gắng làm thật nhiều việc để không còn nhiều thời gian rảnh rỗi nghĩ lại chuyện đã qua.
Những lúc buồn khi chiều muộn, nó chạy thể dục bên Cầu rào, chạy cho thở dốc hết hơi, cho tan hết cái uất kết trong lòng, chạy đến khi nào ngã nhào vào vệ cỏ và nằm thở… xong nó trở về và lại tiếp tục với lịch lên sẵn hằng ngày cho đến nửa đêm, chìm vào ngủ vì mỏi mệt.
Mọi cố gắng có vẻ không phụ nó, nó thấy đời có nhiều ý nghĩa hơn, nó có nhiều động lực để sống hơn, kết quả thu được nó đem khoe với mẹ nhận thấy nụ cười trên khuôn mặt mẹ, nó hạnh phúc rạng ngời và nhủ mình bước tiếp.
Và thôi xin đừng lấy đi bất cứ thứ gì nữa, một người thôi thì cũng đã quá nhiều suy nghĩ rồi. Cứ vậy là được, cứ ngày ngày được mỉm cười, được sẻ chia buồn vui để quẳng gánh đi những mảng tối đen của bức tranh đời. Đủ rồi! Quá đủ...đừng cho thêm và đừng lấy đi.

Tháng mười một. Dự án IDU nó tham gia đã tròn một tháng, nó hạnh phúc vì được quen biết nhiều người, nó vô cùng cảm ơn Cô NG, người đã cho nó nhiều cơ hội học hỏi, làm việc. Nó rất cảm ơn những người bạn đồng hành cùng nó trong dự án này: chị T, bạn M, Nh, anh P, anh Đ, M, K, A, L…. đã cho nó những khoảng thời gian vui vẻ khó quên. Nó học hỏi được nhiều điều, nhận thấy nhiều giá trị cuộc sống, nhiều mặt của cuộc đời, nhiều mảnh đời, nhiều câu chuyện và nó thấy nó vẫn còn may mắn nhiều lắm. Nó sẽ cười nhiều hơn trước.
Nó tham gia các khóa học thêm, tập huấn, clb và vui mừng với sự giúp đỡ của Thầy N, Kh, Cô V.A … cùng 10 bạn còn lại của dự án Hà lan, của lớp học tiếng anh, chúng ta có nhiều kỷ niệm đẹp ở Huế, nó cảm ơn Đồng, Anh Thanh, Thụy, dì Thương những người đã cho nó nhiều trải nghiệm thú vị.
Nó tiếp tục lên lịch, tiếp tục chạy gấp với thời gian, vì nó biết thời gian dành cho nó không còn nhiều, nó phải cố lên chứ, status yahoo thỉnh thoảng thấy: Smile nào, đó là lúc nó đang tự động viên chính mình…..
- Smile nào!

Còn 1 tiếng nữa nó nói đôi lời tạm biệt năm cũ. Bức tranh cũ đang trải ra ở đây, với nhiều mảng sáng tối, nhiều nét cọ màu sắc tươi vui hạnh phúc, nhiều nét cọ u ám, tủi hờn, và nước mắt nhưng thôi, ta hãy xóa những nét cọ ảm đạm đó và tự mình vẽ lại trong những ngày sau cho đẹp hơn, còn nếu mực dấu in sâu, hãy mạnh dạn xé nó đi, dán bức vẽ mới vào để ta thấy mỉm cười thanh thản hơn. Và để sống tốt hơn, có ý nghĩa hơn!
Xin cảm ơn những người quanh ta, dù chỉ gặp nhau một lần, dù chỉ biết nhau qua mạng, dù chưa nghe giọng nhau lần nào, chưa từng gặp mặt hay nói chuyện trực tiếp, nhưng lại là người chia sẻ với ta nhiều điều nhất (Đ).
Xin cảm ơn những tri kỷ, những bạn thân, những anh em bạn bè đã bên ta nhiều ngày qua, cảm ơn người thường cùng ta bên Lake view (N), cảm ơn người mở cửa cho ta đến khi ta buồn (em D, C), cảm ơn người bên ta, tuy không nói nhiều nhưng lại luôn vì ta (X) xin cảm ơn tất cả D, H, LA, T, H, Q, P, C, T, M ………….
Xin cảm ơn những phút lặng lẽ chỉ nhìn nhau không nói, cảm ơn những cái ôm trong đêm nhiều nước mắt, cảm ơn những cái nắm tay truyền động lực, cảm ơn những câu chia sẻ những lời cảm thông, cảm ơn những nụ cười, những quan tâm của mọi người. Qua những sóng gió cuộc đời nó đã thấy mình trưởng thành hơn, có trách nhiệm với chính nó và những người thân thương hơn, cũng nhân đây nó nhận ra đâu là bạn thân, ai là tri kỷ, ai sẵn sàng cùng ta đi đến những trang cuối của câu chuyện buồn…


Còn 40 phút nữa thế giới chuyển mình xin gửi tới mọi người thân, thầy cô bạn bè, anh chị em lời chúc nhiều sức khỏe và thành công còn riêng mình, chỉ mỉm cười dạo bước trên đường phố và khẽ nhủ thầm: (xin trích câu này từ blog của một người bạn làm lời kết)
“Hy vọng 2012 là năm tận thế, tận thế đi hết những suy nghĩ đau buồn, tận thế đi hết những đen tối trong ta, tận thế đi hết cuộc sống nhàn hạ, nổ tung tất tần tật những mảng đen của bức tranh 11. Để hóa thành một mảnh đất tâm hồn, nơi đó chỉ có yên tĩnh với những phím đàn, với những cuốn tiêu thuyết, với trọn vẹn yêu thương giành cho gia đình, bạn bè. Và hối hả nữa đi để đạt được những kế hoạch tiếp theo....”

Thank you and Happy new year!
We love you, need you but you don't! Is that the way you realy want to go on?